http://vn.360plus.yahoo.com/phamthily61
Lửa sẽ không tàn khi chúng ta luôn tin hạnh phúc là bất tận - Ảnh: Quân Nam
- Chúng mình yêu nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Ngay từ ánh mắt đầu tiên khựng lại giữa trăm bóng hình vội vã lướt ngang. Chúng mình là vợ chồng bao lâu rồi anh nhỉ? Đã hai mươi lăm mùa xuân ấm áp lấp lánh niềm vui qua đi. Chúng mình sẽ bên nhau bao lâu nữa anh nhỉ? Xin hãy giữ niềm tin: hạnh phúc là bất tận!
Vợ vẫn thường hỏi lòng làm cách nào để giữ lửa yêu thương còn nồng đượm sau những biến thiên cuộc sống trước bước chân dài chưa từng biết quay đầu của thời gian. Có người nói: “Hạnh phúc hay khổ đau, đi đến tận cùng rồi cũng chỉ còn nước mắt... Chẳng gì trên đời này là mãi mãi, âu chỉ có sự đổi thay mới vĩnh viễn mà thôi. Vậy nên hãy yêu thương hết mình đi nhưng đừng tin rằng hạnh phúc là bền lâu”.
Nếu như chấp nhận quy luật đó, chẳng phải một ngày kia ngọn lửa chúng ta cùng nhau thắp lên sẽ tàn lụi chỉ còn vương lại những tro bụi xám lạnh? Lúc đó chồng ở đâu, vợ ở đâu, và chúng ta đã biến đổi đến mức nào để không ai còn một chút lòng tin sẽ giữ được mãi ánh lửa soi sáng và sưởi ấm cho tình cảm gia đình?
Phải chăng trước khi thời gian đủ sức xói mòn hạnh phúc của chúng ta, thì niềm tin trong mỗi trái tim đã kịp lợt lạt, tan biến và đọng lại nơi tâm trí duy nhất ý nghĩ: sớm hay muộn lửa cũng tắt, nhọc công tiếp thêm nhiên liệu cũng chẳng ích gì? Vợ thấu hiểu điều đó, giản đơn như những lý lẽ giúp cuộc đời vận hành theo trăm phương ngàn hướng khác nhau. Người ta có thể chọn cách ngơi tay cho lửa tàn, rồi rẽ qua lối khác, nhưng vợ vẫn tin mình có thể đi suốt một con đường nếu coi đích đến là “hành trình”, chứ không thuần nhất là một “điểm dừng” theo cách định nghĩa của người đời.
Chồng yêu! Hai mươi lăm năm đã bước đi nhẹ nhàng bên mái hiên tổ ấm của chúng ta. Như một cái chớp mắt chậm rãi của thời gian để nhìn về quá khứ, lắng nghe thấu hiểu chặng đường vợ chồng đã cùng vượt qua, cho đến tận hôm nay lòng “tương kính như tân” vẫn không hề suy kiệt. Và nếu tiếp tục hướng tới tương lai, tay không rời tay, bên cạnh những quan tâm, chăm sóc, tôn trọng lẫn nhau, hẳn sẽ có nhiều khoảng “hai mươi lăm năm” nữa nối đuôi đi qua trong êm đềm, trước khi bỏ lại thật nhiều trái ngọt lành hạnh phúc trong khu vườn yêu thương của gia đình chúng ta. Bởi vậy, vợ tin vào tương lai nhiều lắm, vì chưa bao giờ hoài nghi hiện tại và quá khứ mình cùng xây đắp.
Hạnh phúc là lửa ấm vợ chồng cùng thắp lên. Hạnh phúc là con đường hai ta kề vai bước đi. Lửa sẽ không tàn, con đường dài mãi, khi chúng ta luôn tin hạnh phúc là bất tận, để hiểu rằng mục đích cuối cùng là gìn giữ được thương yêu bền lâu mãi mãi.